Tôi thích ở lại lớp

TÔI THÍCH Ở LẠI LỚP – ĐÌNH LUÂN

Từ bé, chúng ta đi học, khi chúng ta nghe người xung quanh nói chuyện, chúng ta biết: Đi học là để lên lớp cao hơn. Đi học là phải lên lớp mỗi năm. Chuyện đó trở thành chuyện đương nhiên trong đầu óc mỗi người.

Nhưng khi đi vào sinh hoạt Tâm Linh ở một hội nhóm Tâm Linh nào đó, khái niệm đó không còn nữa. Bởi vì kinh nghiệm Tâm Linh không phải là một kinh nghiệm phổ thông, phổ biến, không có chia lớp rõ ràng. Nhất là ở những hội học hỏi về tâm linh theo kiểu Mật Giáo.

Lâu lâu, ta lại nghe nói bạn đồng tu này, bạn đồng tu kia, bỏ nhóm này đi theo nhóm khác. Hoặc người của nhóm khác, rời nhóm đó để đi theo nhóm này. Họ nói là không còn thích hợp với nhóm cũ nữa, nên họ muốn đổi nhóm.

Bốn chữ KHÔNG THÍCH HỢP NỮA chính là một kiểu đổi lớp học, một kiểu lên lớp, hay xuống lớp tùy theo trường hợp. Lớp cao quá, học hoài không hiểu, thì mình xuống lớp thấp hơn.

Những người ở lại với cùng một hội trong một thời gian dài, có thể do họ thích hợp với nhóm đó, hoặc họ chưa tìm thấy một hội nhóm nào khác thích hợp hơn. Và họ tiến bộ tâm linh mỗi ngày trong hội nhóm đó.

Mỗi khi họ tiến bộ, họ nghe được những lời khen từ bạn đồng tu, họ nhận được những lời khen từ Bề Trên. Sau một thời gian dài như vậy, tai họ đã quen nghe những lời khen, và họ cho rằng chuyện đó là chuyện tất nhiên. Cho đến một ngày, họ bắt đầu bị Bề Trên chê. Bề Trên bắt đầu muốn họ làm những điều “có vẻ vô lý.”

Thí dụ như: Người ta tát mình một cái, mình đưa cái má bên kia cho người ta tát cái thứ hai. Người kia có cái TÔI cao, ích kỷ, chơi xấu với mình. Mình nói: Với tánh tình kiêu ngạo như vậy, Bề Trên sẽ cho người đó thất bại trên đường đời, để từ từ người đó phải hạ cái TÔI xuống.

Bề Trên không bằng lòng, nói rằng: Người hại mình là thầy mình, đừng nói người ta như vậy… Mình nghe mình thấy bất công, vô lý, và lòng mình không vui.

Khi tôi đi tập múa cho những hội đoàn, gồm những người phụ nữ đã có chút tuổi. Tôi ngạc nhiên khi thấy, những người chậm chạp, tay chân cứng, lại là những người hay phàn nàn về cách dàn dựng của tôi.

Mấy người múa giỏi hơn thì lại không nói gì. Mấy người múa càng yếu thì lại càng hay than phiền. Chuyện nghe có vẻ ngược đời. (Mình là thầy của họ, không chê họ, mà họ lại than phiền về mình). Tôi suy nghĩ mãi, mới hiểu ra: Những người khả năng có hạn, người ta thích ở trong cái comfort zone (khu vực an toàn, thoải mái, thuận lợi của mỗi cá nhân) của người ta. Mình bắt người ta bước ra khỏi comfort zone thì người ta khó chịu, và người ta phàn nàn, chính là vì người ta làm không được. Những người có khả năng cao hơn, comfort zone của họ rộng lớn hơn, họ có thể cố gắng theo ông thầy được.

Những người cả đời sống khô khan, nghiêm nghị, mà khi tập múa, mình bắt người ta phải điệu đà, ẻo lả, nữ tính, người ta không quen, và người ta than phiền.

Khi mình mới nhập môn Tâm Linh, chư vị khuyên mình làm phước, tu sửa để đổi lấy công đức, để hồi hướng cho người thân đã mất. Chư vị dạy cho mình phải thương lấy người trong gia đình của mình, vì họ là những người có duyên nợ với mình.

Sau vài năm, chư vị bắt đầu đổi tông, bắt đầu lên tông. Chư vị nói: Làm công đức mà không nghĩ đến công đức, mới được nhiều công đức.

Thương lấy người thân của mình là tốt, nhưng thương tất cả mọi người như người thân của mình thì còn tốt hơn nữa. Cầu nguyện cho bản thân mình là chuyện bình thường. Cầu nguyện cho một nhóm đông người, hoặc cho tất cả mọi người, thì còn tốt hơn nữa. Và được Bề Trên chứng cho dễ dàng hơn là cầu nguyện chỉ cho riêng mình.

Khi Bề Trên lên tông với mình, mình cảm thấy những điều đó hơi xa lạ, mình không hiểu, mình không tâm phục khẩu phục. Đó là vì: Mình không muốn lên lớp. Mình đang là lớp trưởng của lớp 10, được nhiều ưu đãi, được bạn đồng lớp mến mộ. Mình thích ở hoài trong cái hào quang đó. Mình không muốn lên lớp.

Lên lớp, mình phải đối diện với những vấn đề xa lạ, khó khăn, khó thực hiện. Thí dụ như: Người ta tát má phải thì đưa má trái cho người ta tát tiếp! Khi lên lớp, mình bị mất chức lớp trưởng, mình bị mất chiếc ghế đặc biệt dành cho mình. Mình bị mất danh hiệu học sinh ưu tú. Bị trở lại tình trạng ngơ ngác như mọi người trong ngày đầu khai giảng. Mình phàn nàn, và nói: Tôi muốn ở lại lớp! Đừng kéo tôi ra khỏi không gian tươi đẹp mà tôi đang thụ hưởng.

Đó là hội chứng: Không Chịu Lên Lớp trong tâm linh! Mình quên bẵng đi cái khái niệm: Đi học là phải lên lớp đều đều, không thể dậm chân tại chỗ. Nếu thấy Bề Trên về dạy, bắt đầu lên tông với mình, bắt đầu chê mình nhiều hơn khen, mình nên hân hạnh, mình nên vui mừng. Vì mình đã bắt đầu được Thầy Vô Hình chuẩn bị cho lên lớp.

Những người leo núi, sau một thời gian dài mệt nhọc, họ đến được một vùng bằng phẳng. Họ cắm trại ở đó. Họ cho rằng, sau bao gian khổ, cuối cùng, họ xứng đáng được hưởng thụ cuộc sống ở vùng bằng phẳng đó. Không còn những ngày leo núi khổ cực nữa. Nếu vậy, thì họ chỉ đạt được thế thôi. Không thể lên cao được nữa.

Những người có tầm nhìn cao hơn, họ sẽ nghỉ ngơi nơi vùng đất bằng phẳng đó một thời gian ngắn. Rồi họ lại leo tiếp. Cho đến khi họ đạt được đỉnh vinh quang của ngọn núi.

Cũng giống chuyện con sâu bò trong ống tre mà chúng ta đã nghe kể. Con sâu bò miệt mài trong ống tre tăm tối. Càng lên cao càng mệt mỏi, càng nản chí. Cho đến một ngày, nó nhìn thấy một đốm sáng bên trên. Hi vọng tràn trề, con sâu bò lên đến đốm sáng đó, thì thấy một cái lỗ ngang thân tre. Con sâu chui ra khỏi cái lỗ, nhìn ánh sáng chan hòa, nhìn trời cao đất rộng, khoan khoái tự cho mình đã đạt được cảnh giới cao.

Phần thưởng của bao năm miệt mài trong bóng tối, là để đạt được độ cao này. Nó sống quanh cái lỗ đó, cho là mình đã đắc đạo. Nó không biết rằng cái lỗ đó chỉ là một phần năm của cây tre, tính từ dưới đất lên ngọn tre. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, nó còn cần phải tiếp tục leo nữa, leo nữa cho đến khi lên tới đỉnh.

Thế cho nên, sau khi đạt được cái ghế Lớp Trưởng của lớp 10 một thời gian, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để rời cái hào quang đó, để làm một học sinh mới trong lớp 11!

(Đình Luân)