Thần chú HAWAII

THẦN CHÚ HAWAII.

Hơn ba mươi năm trước, từ 1983 đến 1987, tại bệnh viện tại tiểu bang Hawaii, có một khu đặc biệt dành cho những tội phạm mắc bệnh tâm thần. Những người này phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, bị đưa đến đây, vì mắc bệnh rối loạn tâm thần nặng, hoặc cần kiểm tra xem họ có đủ tỉnh táo để hầu tòa hay không. Họ đã phạm các tội ác như giết người, hãm hiếp, bắt cóc và các tội ác khác. Một y tá làm việc tại đây mô tả không khí tại nơi này ảm đạm, đến mức ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt vào bên trong. Mọi thứ đều tan tác và gây ám ảnh. Không có ngày nào trôi qua mà không có sự tấn công giữa các bệnh nhân, tù nhân hoặc nhân viên. Nhân viên ở đây sợ hãi đến mức đôi khi họ sẽ tự đập đầu vào tường nếu họ thấy một tù nhân tiến đến, mặc dù những tù nhân ở đây luôn bị cùm. Một lần, một cuộc nổi loạn đã xảy ra, mặc dù các nhân viên ở đây đã cố gắng ngăn chặn. Các tù nhân không được phép ra ngoài để hít thở không khí trong lành do thái độ của họ không ngừng đe dọa mọi người chung quanh. Sự thiếu hụt nhân sự là một vấn đề phổ biến tại nơi đây. Các nhân viên thường cáo nghỉ ốm để tránh làm việc ở môi trường u ám và nguy hiểm ở phân viện này.

Một ngày nọ, một nhà tâm lý học lâm sàng, tiến sĩ Stanley Hew Len, được bổ nhiệm vào làm việc trong phân khoa này của bệnh viện. Khi tiến sĩ Stanley Hew Len đến phòng bệnh, các y tá chuẩn bị tinh thần cho một vị bác sĩ tâm thần mới, sắp đưa ra những lý thuyết và đề xuất mới, để khắc phục tình trạng khủng khiếp đã và đang xảy ra tại phân viện này. Mọi người đoán là trong vòng một tháng, vị tiến sĩ mới này sẽ rời khỏi bệnh viện, ngay sau khi nhận ra mọi sự khó khăn ở phân viện tâm thần này. Tuy nhiên, chuyện này đã không xảy ra.

Thực tế, tiến sĩ Hew Len dường như không làm gì đặc biệt cả, ngoại trừ việc chỉ bước vào bệnh viện với sự vui vẻ, mỉm cười một cách tự nhiên và thoải mái. Thậm chí, ông ta không đến sớm vào mỗi buổi sáng. Thỉnh thoảng, ông ta chỉ hỏi về hồ sơ của các tù nhân, nhưng chưa bao giờ cố gắng gặp riêng họ. Có vẻ như tiến sĩ Hew Len chỉ ngồi trong văn phòng, xem hồ sơ của họ và chia sẻ với những nhân viên về một điều kỳ lạ tên là Ho’oponopono.

Dần dần, không khí trong phân khoa này đã bắt đầu thay đổi. Các khu vườn đã được quan tâm và chăm sóc, một số sân tennis đã được sửa chữa, và một số tù nhân được phép tham gia vào các trận đấu tennis với nhân viên, điều trước mà đây họ không được phép làm. Các tù nhân khác cũng được phép mở cùm hoặc được cung cấp các loại dược lý nhẹ hơn. Ngày càng có nhiều người được phép ra ngoài mà không hề gây ra phiền phức cho nhân viên bệnh viện. Cuối cùng, sự thay đổi trong không khí ở phân khoa trở nên rõ ràng, đến mức các nhân viên không còn cần phải cáo nghỉ ốm nữa. Thực tế, đã có nhiều người hơn trước kia muốn làm việc ở nơi đây. Các tù nhân được thả ra dần ra khỏi phân khoa dành cho bệnh viện tâm thần của bệnh viện. Tiến sĩ Hew Len đã làm việc ở đó gần bốn năm. Cuối cùng, phân khoa chỉ còn một số ít tù nhân, và họ đã được chuyển đi nơi khác. Phân khoa dành cho tội phạm tâm thần đã phải đóng cửa.

Vậy tiến sĩ Hew Len đã làm gì với bệnh nhân, chữa trị thế nào mà kết quả thật ngoạn mục? Ông ta đã không làm gì cả. Theo như lời ông chia sẻ trong cuốn sách “Không Giới Hạn” (“Zero Limit”), ông đã thực hành Ho’oponopono với tất cả các bệnh nhân. Là một phong tục truyền thống ở Hawaii xưa, Ho’oponopono đã và đang được sử dụng để hòa giải, sửa chữa và tha thứ. Nó giúp duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa các thành viên trong gia đình. Phong tục này thường được thực hiện bởi những thành viên cao cấp nhất trong gia đình, hoặc một người ngoài gia đình và được kính trọng trong cộng đồng. Trong văn hóa của người Polynesia, lỗi lầm được tin rằng có thể gây ra bệnh tật vì một trong hai lý do sau: Lỗi lầm khiến các vị thần tức giận, hoặc cảm giác tội lỗi sau khi gây ra lỗi lầm, làm cho người ta phát bệnh. Người địa phương tin rằng nếu họ giận dữ trong hai hoặc ba ngày, bệnh tật sẽ đến. Phương pháp chính trong phong tục này là xưng tội. Bệnh nhân hoặc thành viên trong gia đình có thể thú nhận những sai lầm của mình. Nếu bệnh nhân là người có tội mà không nhận tội, người này có thể chết. Họ tin rằng bí mật chính là nguyên nhân tạo nên sức mạnh cho bệnh tật. Khi tội lỗi được thú nhận, nó không còn quyền lực đối với con người nữa.

Ho’oponopono được phát triển mạnh mẽ từ khi nào? Morrah Simeona (19 tháng 5, 1913 – 11 tháng 2, 1992), được công nhận là người chữa bệnh dùng phương pháp này ở Hawaii, và là người dạy phiên bản cập nhật của Ho’oponopono trên khắp Hoa Kỳ, Châu Á, và Châu Âu. Vào năm 1983, Morrah Simeona đã được người Hawaii vinh danh là “kho báu sống của Hawaii.” Bà đã mở các khóa đào tạo và trình bày các bài giảng về Ho’oponopono ở Liên Hợp Quốc, gần một chục tiểu bang ở Hoa Kỳ và ở hơn 14 quốc gia, trong đó có Đức, Hà Lan, Thụy Sĩ, Pháp, Nga và Nhật Bản. Bà Morrnah Simeona bắt đầu sửa đổi quy trình hòa giải và tha thứ truyền thống của Hawaii về Ho’oponopono cho phù hợp với thực tế của xã hội ngày nay. Để làm được điều này, bà đã mở rộng nó ra ngoài những vấn đề về gia đình, chú trọng vào quá trình của tư duy, tâm lý và tinh thần của từng cá nhân. Không giống như truyền thống Hawaii, bà mô tả các vấn đề được cho là tác động của nghiệp lực hay nhân quả: “Bạn phải tự mình trải nghiệm những gì bạn đã làm cho người khác.” Người xưa thường coi bạn là người tạo ra hoàn cảnh sống của mình như là “những thứ chúng ta đã mang theo từ những kiếp khác.” Bất kỳ hành vi sai trái nào cũng được ghi nhớ trong bản thân và phản ánh trong mọi thực thể và đối tượng hiện diện. Vì luật nhân quả chiếm ưu thế trong cuộc đời, nên mục đích phiên bản của mỗi người chủ yếu là “giải phóng những trải nghiệm không vui, tiêu cực, trong những lần tái sinh trong quá khứ và đồng thời giải quyết và xóa bỏ những tổn thương khỏi ‘ngân hàng ký ức’.” Những ràng buộc của nghiệp cản trở sự tiến hóa của tâm linh. Do đó, “sự thanh lọc nghiệp lực và hiểu biết về nhân quả là điều cần thiết để mở rộng nhận thức”. Sử dụng quy trình 14 bước của bà ấy sẽ xóa tan những ràng buộc của nghiệp lực.

Tiến sĩ Hew Len (sinh vào tháng tư năm 1939, mất vào tháng giêng năm 2022), là một trong những người theo học những khóa học của bà Morrah, đã đóng góp mạnh mẽ vào sự phát triển toàn cầu của Ho’oponopono. Sau khi bà Morrah qua đời vào năm 1992, để chia sẻ những lời dạy của bà Morrah về Ho’oponopono, tiến sĩ Hew Len đã cùng Joe Vitale viết cuốn sách “Không Giới Hạn” (Zero Limits). Hai quan điểm chính của ông Hew Len là mọi sự việc tồn tại như một phản chiếu từ bên trong con người và mỗi người chúng ta chịu trách nhiệm 100% cho hành động của mình và những gì xảy ra sung quanh chúng ta. Nếu chúng ta chịu trách nhiệm hoàn toàn về cuộc sống của mình, mọi thứ mà chúng ta trải nghiệm thuộc về trách nhiệm của chúng ta, vì nó tồn tại trong cuộc sống của chúng ta. Tiến sĩ Hew Len đề xuất một quá trình đơn giản với mục tiêu giúp chúng ta trở về trạng thái không giới hạn, không danh tính, trở về với bản chất trong sạch ban đầu, bằng 4 câu:

  1. Tôi xin lỗi – Tôi xin chịu trách nhiệm 100% cho mọi vấn đề
  2. Xin hãy tha thứ cho tôi – Tôi xin ăn năn sám hối
  3. Cảm ơn bạn – Cảm ơn những sự việc đã xảy ra, tốt hay xấu, và những người chung quanh, đã gíup ta học được những bài học, để tâm linh của chúng ta được thăng tiến.
  4. Tôi yêu thương bạn – Tình yêu thương là năng nượng vô bờ bến, giúp hòa giải mọi vấn đề.

HỨA MỸ LINH