ÂN PHƯỚC VÔ BIÊN.
Buổi sáng thức giấc trong nệm drap trắng muốt, cùng mùi hương quen thuộc hằng ngày, tỉnh táo với từng hơi thở nhẹ, tôi cảm nhận sẽ được một ngày mới tuyệt vời trong vòng tay chở che yêu thương của Thầy !
Thiêng liêng của con! Con biết con phải hoàn thành bài viết để đóng góp trong tập san kỷ niệm Hội tròn 10 năm tuổi. Hội là nơi mà con đang là một tế bào nhỏ của gia đình Tâm linh !
Câu chuyện đã ảnh hưởng một phần cuộc đời gia đình con. Ân phước vô biên- một hành trình làm người của con, cho đến hôm nay con đã nhận được nhiều ân phước, không gì đếm xuể, những gì mà Thiêng liêng đã đặc cách ban tặng cho con. Một người mang nhiều tội lỗi trong cuộc hành trình này.
Tham, sân, si, mạn ngã và u mê… trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền hằng ngày. Tôi cứ nghĩ mình có Thiêng Liêng, mình sẽ có tất cả. Với những mong cầu tầm thường mà quên đi cái mình muốn trong vô minh. Tôi đã làm Thầy tôi thất vọng. Người Thầy đã cứu mạng, nâng đỡ , chở che , bảo bọc mình trong mỗi phút giây cầu xin. Thầy đã xem tôi cách hành xử. Tôi đã mãn nguyện và nghiễm nhiên cứ nghĩ đó là quyết định đúng của mình, rồi tự cho mình một cái quyền kiểm soát quyết định mọi thứ mà không nghĩ đến cảm giác và sự tổn thương điều mình sở hữu ấy sẽ nghĩ như thế nào ?!
Hạnh phúc sao tôi đã được làm Mẹ. Tình mẹ con là tình thiêng liêng biết bao. Thiêng liêng đã trao tặng quyền được làm Mẹ cho tôi . Bao khó nhọc trong hành trình tìm con và cầu trời khấn phật tứ phương để rồi sau 05 năm kết hôn, con gái tôi đã chào đời, để tôi cảm nhận được đủ đầy hai tiếng gia đình.
Con tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ với dòng sữa ngọt ngào mẹ dành cho con .Con đẹp như một thiên thần , ngoan hiền , lễ phép , thông minh , học giỏi và là người con hiểu chuyện . Vì khó để có được con, nên khi tôi có con , tôi đã làm tất cả mọi thứ và nghĩ đó là cách yêu thương nhất mà tôi có thể mang lại cho con tôi.
Khi con ra đời, từ những giây phút đầu tiên, tôi đã lo lắng , sợ sệt và lâu dần trở thành như muốn chiếm hữu cả những sự tự do tối thiểu nhất của con. Bất cứ chuyện gì của con, từ nhà ra ngoài tôi đều muốn vợ chồng tôi cũng phải tham gia , xếp đặt và quyết định cho con. Nhưng tôi đã vô tình làm cho con tôi không có được một sự tự do chọn lựa theo ý mình hoặc quyết định riêng cho mình, một điều gì đó dù rất nhỏ.
Tôi quần quật công việc cả ngày ngoài đời để cố gắng lo cho con có một cuộc sống đầy đủ nhất, của một đứa bé không thiếu thứ gì trên đời .Những điều tôi làm cho con, tôi chỉ mong một điều duy nhất là con tôi phải nghe lời tôi . Tôi mong và ráng chỉnh sửa nết ăn , nết nói, nết đi đứng , nết học hành và hành xử với những người xung quanh…Con tôi phải nghe và làm theo ý tôi. Còn mọi chuyện trong nhà tất cả để mẹ lo, con không cần làm gì cả. Thế đấy, lâu dần con tôi trở thành một hình mẫu hoàn hảo nhất mà tôi có được. Tôi đã hãnh diện vì điều đó.
Con vào đại học tuổi 17 vẫn đều đặn gọi điện cho mẹ mỗi ngày, 18 tuổi các cuộc gọi thưa dần, và …..con tôi chợt ngưng các cuộc điện thoại, không gọi cho mẹ nữa
Cả ngày bận rộn, tôi nhớ đến con , tôi gọi con, nhưng chỉ là những cú phone không thấy trả lời. Cả đêm tôi bắt đầu lo lắng sợ sệt , tôi đã đợi đến 06.30 sáng hôm sau tôi quyết định text cho con : “Nếu con không trả lời phone mẹ , mẹ sẽ gọi cảnh sát và gọi đến trường của con.”Lúc đó con mới gọi cho ba :” Con yêu ba mẹ, nhưng con không muốn nói chuyện với mẹ trong lúc này nữa, con cần có thời gian suy nghĩ và cần thời gian để chữa lành những tổn thương mà ba mẹ đã làm cho con , con xin ba , con xin mẹ tha thứ cho con nhưng con không muốn nói chuyện với ba mẹ nữa .con xin ba, con xin mẹ ! “
Tiếng mở âm thanh ngoài của phone con nói cho Daddy như sét đánh ngang tai , đất trời sụp đổ. Chưa bao giờ và không bao giờ tôi có thể nghĩ rằng điều đó đang xảy ra với mình và gia đình mình. Một chút shock nặng và lắng dịu xuống . Cơn nắm quyền và bực tức bốc lên chen ngang cuộc trò chuyện của hai cha con : “ Con dám làm điều đó với Mẹ , con nói ba mẹ đã làm tổn thương con ? Ba mẹ đã làm gì ? Ba mẹ đã cho con tất cả những gì con muốn trong một cuộc sống đầy đủ không thiếu thứ gì , ba mẹ chưa bao giờ say NO với con để bây giờ con nói ra những câu đã làm ba mẹ tổn thương . Thôi được, con nói thế thì con nhớ nhé, đừng bao giờ con gọi điện cho ba mẹ nữa. “
Sau đó tôi đã cúp ngang phone, không cho con có dịp giải bày . Một ngày , hai ngày , ba ngày chồng tôi gọi cho cháu nhưng đáp lại chỉ là tiếng tích , tích …. không có tiếng trả lời. Tôi nhất định không gọi, dù có nóng lòng. Ngày thứ ba trở đi, tôi gọi cháy máy cũng không trả lời , tôi bắt đầu hối hận , tôi text , tôi nói , tôi van xin…Chồng tôi cũng vậy… .nhưng tất cả trong vô vọng. Thật ư, chuyện gì vậy ? làm sao vậy?
Sau một tuần tôi và chồng tôi không liên lạc được với con, chỉ có đứa con gái thứ hai nhỏ hơn chị bảy tuổi ở trong nhà mới liên lạc được với cháu. Nhưng tất cả không thể lấy được tin tức gì . Sau 10 ngày mòn mỏi tin con, tôi quyết định cấp tốc book vé máy bay để qua gặp con .Khi đến trường, con tôi nhất định không muồn gặp mẹ .Bảo vệ của trường nhất định không thể cho tôi gặp con vì con tôi đã đủ tuổi 18. Tôi chưa được sự đồng ý của con, nên tôi đã không làm được gì.
“Trời ơi , thầy ơi , cha mẹ ơi , ông bà tổ tiên ơi , các chư vị thần linh ơi con phải làm gì đây? “
Tôi la lên trong vô vọng. Tôi đã năn nỉ , tôi cầu xin và tôi đã khóc với họ nhưng tất cả không thay đổi được gì . Một tiếng sau tôi đã lũi thũi ra về . Con đường từ trường ra xe mưa rơi nặng hạt, nước mưa hòa với nước mắt. Tôi đã khóc như ngày tôi mất mẹ của mình. Thêm một ngày mưa bão đến với cuộc đời tôi.
Hành trình của những tháng ngày bị đau khổ ,dằn vặt, ngày tiếp nối ngày , đêm tiếp nối đêm. Tôi sống trong đau khổ, sống không bằng chết bởi trái tim của mình. Cuộc đời của tôi đã trao hết cho các con .Chồng tôi cũng không thể khuyên được tôi. Tâm bệnh xuất ra , bệnh tôi ngày càng trở nặng, tôi không đủ tâm trí và sức khỏe để đi làm .Tôi phải nhập viện, con tôi gọi về chỉ hỏi thăm qua em gái, mà không hề gọi cho tôi.
Tôi không dám nói cùng ai, suốt ngày khóc than .Thần kinh tôi bắt đầu có triệu chứng xấu. Tôi chẳng muốn sống trên cõi đời này khi không liên lạc được với con , không được nghe tiếng con nói chuyện . Chúng tôi tìm đủ mọi lý do để tự gạt hình ảnh con ra khỏi nỗi đau của mình,
nhưng không thể nào được .Chồng tôi bắt đầu mệt mỏi về điều tôi muốn, là đem con về cho tôi. Tôi đã tự hủy hoại thân thể mình nhiều lần nhưng tôi đã được cứu sống, sống trong vô hồn và đau khổ.
“Thầy ơi con không thể sống nổi nữa ! Nguồn sống của cuộc đời con đã mất , con phải sống làm sao đây , con chết mất . Xin Thầy cho con biết, cháu đang làm gì ? Con xin thầy!!!!”
“Con của con đang ngồi học ! Cháu đang nằm gục trên bàn học .Cháu đang lo lắng việc học nhiều lắm ! Thầy sẽ bảo vệ con của con , con phải giữ gìn sức khỏe của mình. .Nghiệp con phải trả đủ nấc thang 13, Thầy sẽ đem con của con về cho con .Con đã đi tới gần nấc thang cuối cùng rồi, con có bước qua được không là ở con. Thầy chỉ có thể chỉ đường và con đường là con phải tự bước bằng chính trái tim của mình .Con phải học cách kiên nhẫn , thấu hiểu , bao dung và yêu thương trọn vẹn .Con sẽ làm được bởi vì tình yêu con dành cho con của con .Con tìm tới cái chết Thầy cũng không cho con chết. Con lại đang tạo nghiệp cho mình và cho con của mình, con có tin ta không ? Con là một trong những đứa con lì lợm nhất ta có, nhưng ta yêu con, yêu cách con làm cho cái gia đình nhỏ này , yêu cách con biết sống thiện lương , yêu cách con lan tỏa năng lượng tình yêu thương con học từ Hội đến những người xung quanh con. Con cần phải bước đến nấc thang cuối cùng , con của con đang ở đó chờ con. “
Đắm chìm mơ màng trong hai tuần , sau đó tôi bắt đầu sống tiếp cuộc đời làm người của mình , sống trong hy vọng , làm trong hy vọng. Tôi tập suy nghĩ rằng, nên cho con mình, có thời gian chữa lành những vết thương mình đã gây ra cho con.
Tôi bắt đầu đi làm lại để giết chết thời gian nhớ thương con và cứ tự an ủi một ngày trôi qua thì một ngày tôi sẽ được gặp con sớm hơn. Ngày tháng trôi qua trong vô vọng. Tôi vẫn chưa bao giờ thôi không cầu nguyện, mỗi ngày hai buổi sáng & tối. Cầu nguyện cho tâm tôi được an trong mọi hoàn cảnh.
Tôi biết vì tôi yêu con nhiều quá nên đã làm tổn thương con đến dường nào . Tôi sinh ra con nhưng tôi đã không biết làm một người mẹ để hiểu con nên có thể đã đánh mất con . Mỗi ngày tôi sám hối và cầu nguyện, hứa không gây tổn thương thân thể mình nữa, chữa lành bản thân chờ ngày con về .
Một ngày đầu tháng 06 , tôi đang tiếp khách , bỗng tôi nhớ con quay quắt . Tôi gọi chồng tôi : “Anh ơi ! em nhớ con quá ! “ Nước mắt tôi đã chảy dài. Lâu lắm rồi tôi mới nói như thế với chồng tôi . Anh ôm tôi “Con sẽ về với mình một ngày gần nhất, Thiêng liêng đã nói như vậy, em mạnh mẽ lên nhé “, “Dạ em tin điều đó sẽ đến, em yêu anh, em sẽ sống khỏe mạnh chờ ngày con về với mình.”
Bốn giờ chiều, tôi không tiếp tục được công việc nữa. Cơ thể tôi trĩu nặng, nhớ con quá !
“ Hi Mom . I heard that you were sick. I just wanted to reach out to see how you were .I hope doing you’re okay ?! “ Tim ngừng thở , mắt không tin : “Anh ơi ! con nhắn tin cho em. Con nhắn tin cho em “ Tôi tức tốc gọi cho con bằng FaceTime. Con vẫn đó , khuôn mặt của ngày nào ốm đi thấy rõ, vẫn ngọt ngào , vẫn yêu thương . Bao nhiêu giận hờn về Ba Mẹ , tôi xin lỗi hết. Cảm tạ Thiêng liêng cho con được nói chuyện được lại với cháu , tôi quỳ lạy cảm ơn Thầy…. thỏa lòng nhớ mong, hai hàng nước mắt tôi chảy dài trong hạnh phúc…
Sau cuộc nói chuyện, tôi không thở không được, tôi mừng vui đến gần chết là có thật. Sự xúc động mạnh mẽ làm cho cơ thể không đáp ứng kịp . Tôi lái xe về bị lạc tay lái và lịm dần trong xe. Hạnh phúc khi được nói chuyện lại với con . Một lần nữa, Thiêng liêng lại cứu tôi. Chồng tôi tự nhiên ở đâu , chạy xe đằng sau và thấy tôi như thế, anh bỏ xe để chạy lại với tôi. Bình tâm một hồi, anh chở tôi về và tôi đã thiếp vào trong giấc ngủ .Một giấc ngủ đong đầy hạnh phúc, yêu thương sau hai năm xa cách . Ân Phước không thể diễn tả bằng lời khi con nói : “Con đã đi làm một lúc hai job , con biết đi chợ nấu ăn cho bản thân mình và được nhận học bổng toàn phần trong bốn năm đại học. Ba mẹ không phải lo tiền học cho con nữa “
Tôi hiểu được câu : Đủ nắng, hoa sẽ nở . Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy ! Những tháng ngày đã qua, tôi đã trải nghiệm tất cả những gì đau khổ nhất trần gian, nhưng nhờ Ân Phước mà tôi có được hôm nay nhiều hơn những gì tôi mong đợi . Mỗi ngày tôi góp nhặt từng hạt giống lương thiện mà Thiêng liêng gieo duyên cho tôi , tôi gieo trồng bằng trái tim yêu thương ! Vừa tròn đủ phút , không thiếu một giây . Ánh sáng đã đến bên hiên nhà -ÂN PHƯỚC VÔ BIÊN.
Tôi chưa bao giờ nghĩ thông suốt bốn từ “bòn mót công đức “ Tôi cứ cho đi, không bao giờ tính toán . Tôi tập buông bỏ bớt sân si từ khi tôi bị mất con một thời gian , tôi hiểu rõ giá trị của cuộc sống và tôi biết không có gì là mãi mãi . Mỗi ngày, tôi cầu nguyện để xin được năng lượng sức khỏe và yêu thương để có thể trao hơi ấm năng lượng yêu thương này đến những tấm lòng mình sẽ gặp trong ngày . Yêu thương chưa bao giờ là đủ , tập yêu thương từ những điều nhỏ nhất và cả những gì bất như ý sẽ tôi luyện thành một con người hiền lương . Tự khắc hào quang từ ân phước sẽ bảo bọc và chiếu sáng tâm hồn mỗi con người.
Hội là nơi để về , để yêu thương và được yêu thương . Hãy trân quý những gì mình đang có, mỗi chúng ta , mỗi thành viên của Hội là một phần tế bào để tạo nên một bản sắc riêng của hội mà không lẫn vào đâu được :HỘI TÂM LINH.
Hãy yêu thương và thấu hiểu với từng hoàn cảnh của mỗi chúng ta và những case làm việc mà Thầy đưa đến . Mọi người hãy nắm tay nhau để được trọn vẹn ân phước trong kiếp này .mỗi chúng ta đều sẽ được ÂN PHƯỚC VÔ BIÊN.
KIM – MINH